29 tháng 11, 2010
Họp mặt Engineering department.
Một năm, hai năm, không nhớ nữa nhưng thực là đã quá lâu rồi
Engineering department mới có cơ hội gặp mặt quây quần... Vẫn những con
người đấy, ánh mắt ấy, tiếng cười ấy đã gắn bó với tôi trong suốt 5 năm ở
Santomas. Đã trải qua bao thăng trầm, bao biến đổi của thời gian, mỗi
người cũng đã chọn cho mình con đường riêng nhưng trong tận đáy lòng
chúng tôi vẫn tràn ngập tình thân của người anh người chị, người đồng
nghiệp. Ở đây mọi người có dịp nhắc lại chuyện cũ, nhắc lại một thời "tự
do", nhắc lại một thời "game thủ" và tôi cũng vậy, tôi cũng muốn tìm
lại một chút gì của ngày ấy nhưng kỷ niệm đã đi vào kỷ niệm, tìm bao giờ
cho đến ngày xưa....?
29 tháng 9, 2010
Tản mạn chiều buồn
Tình bạn, tình yêu..
đôi khi nó khiến người ta có thể làm được những gì mà người ta không làm
được, nó có thể đưa bạn đến thiên đường trên mặt đất nhưng cũng đẩy bạn
xuống tận cùng nỗi đau…
Vẫn biết thế… Ấy vậy mà người ta không tránh những nỗi buồn mà người ta có thể tránh, vẫn buồn cái mà người ta có thể không phải buồn…
Cuộc sống…còn quá dài cho chúng ta giận hờn nhau?
Một năm có bao nhiêu ngày cho chúng ta bên nhau?
Quá ngắn và quá ít đúng không? Vậy tại sao không dành cho nhau những gì tốt đẹp nhất, sao không cho nhau những giây phút hạnh phúc nhất, sao không đến với nhau lúc cần thiết nhất, không an ủi nhau những luc buồn nhất?
Lúc còn trẻ, sống cuộc sống không có nghĩa, không làm những việc mình muốn làm, đến khi già rồi thì muốn có nghĩa cung không kịp, muốn làm cũng không có cơ hội thể làm, cuộc sống lại tràn đầy sự “biết thế” và “hối tiếc''
Vẫn biết thế… Ấy vậy mà người ta không tránh những nỗi buồn mà người ta có thể tránh, vẫn buồn cái mà người ta có thể không phải buồn…
Cuộc sống…còn quá dài cho chúng ta giận hờn nhau?
Một năm có bao nhiêu ngày cho chúng ta bên nhau?
Quá ngắn và quá ít đúng không? Vậy tại sao không dành cho nhau những gì tốt đẹp nhất, sao không cho nhau những giây phút hạnh phúc nhất, sao không đến với nhau lúc cần thiết nhất, không an ủi nhau những luc buồn nhất?
Lúc còn trẻ, sống cuộc sống không có nghĩa, không làm những việc mình muốn làm, đến khi già rồi thì muốn có nghĩa cung không kịp, muốn làm cũng không có cơ hội thể làm, cuộc sống lại tràn đầy sự “biết thế” và “hối tiếc''
15 tháng 9, 2010
1 năm Sato
Hôm nay là tròn 1 năm mình sang SVC rồi.
Nhanh nhỉ!
Mới ngày nào đang chân ướt chân giáo vào Sato thì "choáng" ngay vụ cúm H1N1.
Mình biết "văn hóa" của Sato là thông tin, email và họp nhưng giờ mình đã biết thêm Sato còn có một tinh thần đoàn kết "quật cường", một người nhiễm cúm H1N1 thì "cả đội" cũng bị theo. Để rồi dòng dã hơn một tháng trời phải thân thiết cùng khẩu trang
ngày ngày ai cũng phải check nhiệt độ
cả sếp cũng vậy
Và một năm sau, tinh thần đoàn kết ấy lại dâng trào khi dịch đau mắt đỏ hoành hành.
Thoát loạt đạn H1N1 lần trước nhưng lần này "mình chạy đâu cho tắt nắng" dính đạn ngay dịch đau mắt đỏ. "Than ôi...thời oanh liệt nay còn đâu", đau mắt 1 tuần....
.
Vậy đấy, 1 năm Sato.
Năm nay, tuy rằng nhiều thành viên của Eng đã nghỉ nhưng vẫn còn một đội ngũ hoành tráng sống hết mình vì tinh thần Sato.
Nhanh nhỉ!
Mới ngày nào đang chân ướt chân giáo vào Sato thì "choáng" ngay vụ cúm H1N1.
Mình biết "văn hóa" của Sato là thông tin, email và họp nhưng giờ mình đã biết thêm Sato còn có một tinh thần đoàn kết "quật cường", một người nhiễm cúm H1N1 thì "cả đội" cũng bị theo. Để rồi dòng dã hơn một tháng trời phải thân thiết cùng khẩu trang
ngày ngày ai cũng phải check nhiệt độ
cả sếp cũng vậy
Và một năm sau, tinh thần đoàn kết ấy lại dâng trào khi dịch đau mắt đỏ hoành hành.
Thoát loạt đạn H1N1 lần trước nhưng lần này "mình chạy đâu cho tắt nắng" dính đạn ngay dịch đau mắt đỏ. "Than ôi...thời oanh liệt nay còn đâu", đau mắt 1 tuần....
Vậy đấy, 1 năm Sato.
Năm nay, tuy rằng nhiều thành viên của Eng đã nghỉ nhưng vẫn còn một đội ngũ hoành tráng sống hết mình vì tinh thần Sato.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)