27 tháng 7, 2013

Người chiến sĩ năm xưa.



  Mùa xuân năm ấy, chiến dịch biên giới kết thúc, người chiến sĩ ấy vui mừng trở lại quê hương trong niềm hạnh phúc của gia đình và người thân, nơi vợ con anh đang ngày đêm trông ngóng. Chiến tranh qua đi, hạnh phúc nào hơn là một mái ấm, một người vợ và hai đứa con thơ. Nhưng cuộc đời không như ước mơ, chưa được bao lâu thì một lần nữa anh lại dứt áo ra đi để hoàn thành nhiệm vụ  mới với lời hứa:  “Bố, mẹ, con đi rồi con sẽ về. Em ở nhà, xong trận này anh sẽ về với em và con”
 Quay gót bước chân đi,mọi người tiễn anh trong nhạt nhòa nước mắt gắn theo nỗi nhớ niềm thương. Anh tới Campuchia, nơi xa quê hương đất nước, ngày đêm anh chiến đấu ngoan cường cùng đồng đội. Nơi ấy ngày nắng gió đêm mưa dội, boom đạn chiến trường vẫn không làm lu mờ trái tim người chiến sĩ. Ngày 5-2-1983 đơn vị anh bị phục kích, và rồi trong trận chiến ác liệt đó…anh đã hi sinh. Niềm đau nhân đôi khi không thể mang anh về quê cha đất mẹ. Hơn 25 năm qua, đã bao nhiêu cuộc kiếm tìm anh mà không thấy. Bố mẹ đã cạn nước mắt nhưng vẫn đau đáu hướng về con, vợ anh nhớ anh que quắt, chịu bao gian nan đau khổ, tháng ngày vẫn kiên cường nuôi hai con ăn học.
   Sau 25 năm yên nghỉ nơi đất khách, giờ đây người chiến sĩ đã được về đến gia đình, an nghỉ bên đồng đội. Các con anh giờ đã lớn, đã có gia đình, anh cũng đã có 2 cháu gái và người vợ thủy chung, sống cô đơn 30 để thờ chồng. Chắc anh sẽ không còn cô đơn khi con cháu vẫn thường xuyên thăm anh, đồng đội vẫn thường xuyên đến thắp hương cho anh và ôn lại những kỷ niệm và chiến tích ngày xưa.
 Chiều nay như những chiều của năm trước, những đứa con lại lên thăm bố. Một nén nhang, một phút tĩnh lặng bên mộ người chiến sĩ ấy nhưng đã thể hiện được lòng tôn kính nhớ về người đã hi sinh. Nhìn nghĩa trang đìu hiu, sao vắng lặng qúa đỗi, tôi thấy chạnh lòng bỗng nước mắt lăn trên má. Tôi thấy thương mẹ chồng tôi người đàn bà sống cảnh thiếu chồng gần 30 năm qua, thương cho anh tôi, chồng tôi mới 5 tuổi đã mồ côi bố. Đã bao lần bước chân qua nơi đây cũng trong cảnh chiều tà như thế và cũng bao lần tôi đã chạnh lòng như thế. Giờ tôi mới hiểu cảm xúc của mẹ tôi, tại sao khi đang đứng trong sân mẹ tôi bật khóc khi thấy chồng mình, một con người ra đi bằng xương bằng thịt mà trở về chỉ vẻn vẹn trong chiếc ba lô. Cơn mưa chợt đổ xuống làm tôi nao lòng, tôi tự hỏi " nếu bố không hi sinh thì cuộc sống bây giờ ra sao nhỉ", chắc chắn sẽ không bao giờ có những chiều như hôm nay.

4 tháng 6, 2013

Hà Nội ngày ấy của tôi.

Hà Nội của tôi.
Sáng nay, nỗi nhớ trào dâng và rồi tôi lại nhớ về Hà Nội.

       Hà Nội ngày ấy, là niềm hạnh phúc mênh mang khi có một ánh mắt luôn hướng về mình, là cái nhìn trộm đáng yêu và vụng dại, là một cái nắm tay trong gang tấc, để rồi phải khóc. Là những tiếng khóc nấc khi chúng ta chia tay, là sự nuối tiếc cho những tháng ngày áo trắng, là lá thư viết đã lâu trong cặp mà không dám gửi, là nghẹn đắng trong tim khi không dám nói với nhau một lời.
      Hà Nội ngày ấy là một tình yêu đầu tiên ngây thơ đến khờ dại, là nỗi nhớ niềm thương, là những cơn mưa mùa hạ nhớ anh da diết, là dáng dấp thân quen, là nỗi buồn khi tình yêu bị ngăn cản.
     Hà Nội ngày ấy, là cái ngây ngô qua ánh mắt, là quãng thời gian vất vả ở môi trường làm việc mới, là những lúc ướt đẫm mồ hôi lo hoàn thành công việc, là sự hiểu nhau qua công việc, tính cách để rồi tất cả chỉ là sự hụt hẫng trống rống và vô nghĩa khi người ra đi.
     Hà Nội ngày ấy là sự thay đổi nhận thức, là cái chập chờn giữa tình yêu và tình bạn, là những lời thăm hỏi đơn giản nhưng ấm áp, là sự cố gắng vươn lên, là phải bước đi bằng chính đôi chân của mình. Hơn bao giờ hết là phải làm được điều đó, không chỉ cho cuốc sống của tôi mà là vì để người không thất vọng.
      Hà Nội ngày ấy, là cái giật mình khi bàn tay bất chợt nắm bàn tay, là ánh mắt lặng lẽ và sâu thẳm, là nỗi buồn vô vọng khi biết chẳng bao giờ gặp lại.
       Bây giờ, Hà Nội của tôi trải qua hai lần mất mát lớn, là những giây phút bước qua danh giới mong manh của sự sống và cái chết, là cái cảm nhận đích thực về cuộc đời.  Không còn ánh mắt năm nào dõi theo tôi, không còn bàn tay ấm áp năm nào sưởi ấm tay tôi, điều còn lại của tôi bây giờ là người bạn đời và đứa con gái đáng yêu với tình yêu vô bờ bến của người mẹ. Hà Nội, tôi đã khóc khi viết về người, tôi nhớ người, tôi biết người sẽ lặng lẽ xa tôi, lặng lẽ ra khỏi cuộc đời tôi...lặng lẽ và tôi biết một lần nữa tôi lại phải đứng lên, đứng lên để cùng bước nốt quãng đường còn lại.
Hà Nội sẽ tốt đẹp, mãi sống đẹp trong tim tôi và tôi cũng là một phần của Hà Nội.

29 tháng 3, 2013

Cảm nhận để sống tốt

   Hết nửa đời người bây giờ con mới biết sợ, đó là nỗi sợ khi trắng đêm nhìn đất trời chuyển từ màu đen tối sang màu ánh sáng, là nỗi sợ khi vừa ôm đầu vừa ôm vết thương đêm đi lang thang trong hành lang bệnh viện tìm cái ngủ, là cái hoang mang khi bệnh của mình vào bế tắc, là cái sợ giật mình tỉnh dậy khi biết mình vừa sang thế giới bên kia, là ánh mắt thương cảm của mọi người. Rồi con đồng cảm với những số phận con người đang gần kề với cái chết, đồng cảm với những nghị lực của họ cố gắng vượt lên chính mình…
      Trong những thời khắc ấy, con đã cảm nhận được tất cả. Con cảm nhận được những giọt nước mắt của mẹ, những đêm mẹ thức trắng cùng con, cảm nhận được những nỗi đau của mẹ khi nhìn thấy con héo mòn trên giường bệnh, con cảm nhận được con cần mẹ, con yêu mẹ biết nhường nào. Con cũng cảm nhận được tình yêu thương của người bạn, người anh, người yêu, người chồng như thế nào và tình cảm chân thành mà gia đình đã dành cho con. Con cảm ơn vì tất cả.
     Sóng gió lại một lần nữa đến với con và một lần nữa con phải gạt đi nỗi buồn.  Giờ đây con phải sống cuộc sống cho có ý nghĩa. Cảm ơn đời đã cho con sống một ngày để yêu thương, để khóc để cười bên những người yêu dấu. Con sẽ đối mặt với bất kể những khó khăn nào con gặp phải, con sẽ mỉm cười với những nỗi đau nào con trải qua, con sẽ sống tốt với tất cả những thời gian con có mặt trên đời vì tất cả những người con yêu.