1 tháng 11, 2012

Cuộc sống như vậy sao?


     Đã hơn 3 tháng nay tôi không liên lạc với cậu. Phần thì không có thời gian, phần thì còn giận giận,phần vì không muốn bạn nghĩ nhiều. Hôm nay tôi quyết định nhắn tin cho cậu muốn hỏi thăm xem lâu nay thế nào, cuộc sống có tốtkhông và để cho cậu biết một tin vui là đứa em chúng ta nó thi đỗ công chức, niềm mơ ước của nó đã thành hiện thực. Nhưng… tôi bỗng thấy buồn vì tin nhắn bạn gửi,“cuộc sống của tớ giờ rất tồi tệ”.
    Thấy buồn thật nhiều. Tại sao cuộc sống lại trở lên xuống dốc như vậy chứ, tôi đã hi vọng sau lần vấp ngã như vậy bạn phải đứng vững, phải mạnh mẽ hơn nhiều chứ.
     Tôi rất muốn giận bạn nhưng nghĩ lại những ngày tháng chúng ta chung hoạn nạn thì tôi lại không thể, tôi nhớ bạn thật nhiều, nhớ cả những đêm không ngủ, 3 đứa chúng ta ra ríc rích nói chuyện cười, ôm bụng đau mà vẫn cười ra nước mắt, nhớ ngày tôi ra viện tôi đã khóc thậtnhiều khi bạn vẫn nằm trong phòng cấp cứu, vì tôi không thể gặp bạn, tôi đã chốn bác sỹ, lang thang qua các phòng mổ để tìm bạn, để chỉ nói một câu “tạm biệt”.

    Sau hôm nay, phải lâu lâu nữa tôi mới nhắn tin cho bạn. Không phải tôi không muốn quan tâm mà là tôi hi vọng lần sau bạn sẽ nói cho tôi biết rằng “ Tôi sống tốt, cuộc sống của tôi đã tốt hơn nhiều rồi”. Nếu tôi vẫn còn nhận được những tin buồn như hôm nay, tôi sẽ giận bạn đó bạn biết chưa?

24 tháng 4, 2012

Ngày cuối cùng trong viện.

    Thêm một lần nhập viện,  nhưng thôi, trải qua 48 ngày đêm cuối cùng mình cũng chính thức được ra viện. Hi vọng rằng từ nay về sau sẽ không phải vào đây nằm nữa.
      Nằm viện dài, chẳng còn bác sỹ, y tá nào không biết tên biết tuổi, không thân nữa cả . Mình còn được phong làm ''Trưởng Khoa" do ở lâu quá, chức vụ tương đương với THS, BS  trưởng khoa Đỗ Khắc Huỳnh hi hi... Và đây là những kỷ niệm chẳng thể nào quên:
Đây là bộ đồ đẹp nhất trong bệnh viện của mình
Đây là tác phẩm của bà chị Lê Thị Bỏ Đi (Lê Thị Thanh Lý) trước khi xuống phòng mổ.
Nhảy hát lần cuối trước khi "lên thớt"
....Cố tình làm cho chúng tôi ôm bụng cười....
Quái chiêu trêu bác sĩ, y tá...làm cho cả người nhà và bệnh nhân trận cười vỡ ruột, và mình cũng phải đi thay bông băng vết mổ do cười nhiều bị chảy máu.
 
Nhìn bức ảnh này, bác Huỳnh mà biết thì lần sau chắc ông ấy cho bọn mình chết trên bàn mổ cũng lên he he... .

22 tháng 3, 2012

Xin trời phật rủ lòng thương.

         Hai tuần nằm viện là khoảng thời gian buồn chán và dài vô tận, hi vọng, thất bại, lạc quan rồi lại thất bại và hi vọng, chỉ có một điều an ủi là tôi có thêm những người chị, người em và một người bạn tốt.

   Người bạn của tôi, điểm chung của chúng tôi là bằng tuổi, có những ông chồng tuổi ngựa đều biết cách chăm vợ, cùng một bệnh, cùng phương pháp điều trị, cùng một nỗi buồn và cùng nằm chung một phòng. Nhưng có lẽ là tôi may mắn hơn bạn là tôi không hai lần lên bàn mà phải cấp cứu cả hai, tôi không kháng
thuốc để phải cấp cứu lần thứ 3, để phải tiếp đến 3.5 đv máu như bạn. Thương bạn rơi nước mắt.   

    Hai tuần nằm cùng nhau nhưng chúng ta chăm sóc nhau còn hơn cả người thân, cố gắng an ủi nhau trong những cơn đau vật vã, chăm nhau từng bữa ăn cốc nước, dìu từng bước đi sau những lần phẫu thuật, nín thở chờ kết quả sau những lần xét nghiệm. Tôi thường hỏi rằng sao chúng ta có duyên gì mà có nhiều điểm chung như vậy, yêu quý nhau đến vậy. Bạn biết không, nhìn bạn đau mà tôi không kìm được nước mắt, đã bao lần thấy bạn nhăn nhó mà tôi phải quay đi gạt nước mắt, cố gắng gượng cười để an ủi bạn.     
    Ngày tôi xin ngoại trú là ngày một lần nữa bạn lại cấp cứu, sao bạn lại chịu khổ nhiều vậy. Tôi đã khóc thật nhiều khi về không được gặp bạn, ai cũng mong muốn ra khỏi nơi này nhưng tôi lại không vì tôi biết tôi về bạn sẽ nhớ tôi, tôi không thể chăm sóc cho bạn nữa.
Bạn thân mếm của tôi ơi,, khi tôi viết những dòng này là khi hai hàng nước mắt tôi lăn dài. Thương bạn quá. Bạn hãy cố gắng lên, mọi người vẫn luôn bên bạn, tôi cũng luôn bên bạn. Tôi sẽ cầu trời khấn phật cho bạn luôn bình an để qua cơn hoạn nạn này.

Cố lên nhé bạn yêu của tôi

31 tháng 1, 2012

Mặc kệ tôi đi !


         Nhớ một người, tình yêu rớt xuống, lặng lẽ và đi qua.
Người đi vào cuộc đời tôi từ khi nào mà tôi không biết, nhẹ nhàng như khi những giấc mơ đêm vô tình gọi cửa, như khi nhịp tim một lần đập lệch đi so với quy luật bình thường, tôi và người đều biết rằng vô tình ta đã thuộc về nhau.
Hôm nay, tôi đã nhớ người, tôi giật mình hoảng hốt với trái tim và những ý nghĩ cuồng quay, tôi muốn đưa bàn tay mình kéo người về bên cạnh, thật gần, thật gần bên tôi, tôi nhớ cái ôm của người, tôi muốn ngồi cạnh bên người nghe người nói,  nhìn ngắm người nhắm đôi mắt đi vào giấc ngủ, giây phút bên người đã từng làm tôi quay quắt trong nỗi khao khát.
Tôi nhớ người, chắc người cũng chẳng thể biết đâu, người bây giờ cũng đang đi qua với những nỗi lo bộn bề cuộc sống, với ngày trôi qua và đêm sẽ đến, cuộc đời người còn nhiều lắm những ước mơ.
Người yêu tôi , tình yêu của người dành cho tôi cũng đẹp đẽ và thanh cao, người đón nhận tôi bên người bằng vòng ôm và nỗi nhớ, bằng bàn tay người nắm chặt tay tôi, bằng môi người áp vào môi tôi nóng bỏng, người đã trao cho tôi cạn kiệt tình người, cũng như tôi trao người những giấc mơ cháy sáng …
Tôi và người như hai kẻ yêu nhau trên con đường lạc lối, ở đó người cũng như tôi, chúng ta đều hiểu biết thêm về giá trị cuộc sống, người và tôi bỗng thêm yêu đời, yêu mình, biết đâu là vị ngọt của tình yêu, biết đâu là hi sinh là vun đắp là lỗ lực trong cuộc sống này.
Tôi lại nhớ người, hôm nay tôi mặc kệ trái tim tôi nhớ, tôi mặc kệ những suy nghĩ chập chờn cuốn mình vào cơn mê dài mộng mị.
Tôi nhớ người, mặc kệ tôi đi…