29 tháng 3, 2013

Cảm nhận để sống tốt

   Hết nửa đời người bây giờ con mới biết sợ, đó là nỗi sợ khi trắng đêm nhìn đất trời chuyển từ màu đen tối sang màu ánh sáng, là nỗi sợ khi vừa ôm đầu vừa ôm vết thương đêm đi lang thang trong hành lang bệnh viện tìm cái ngủ, là cái hoang mang khi bệnh của mình vào bế tắc, là cái sợ giật mình tỉnh dậy khi biết mình vừa sang thế giới bên kia, là ánh mắt thương cảm của mọi người. Rồi con đồng cảm với những số phận con người đang gần kề với cái chết, đồng cảm với những nghị lực của họ cố gắng vượt lên chính mình…
      Trong những thời khắc ấy, con đã cảm nhận được tất cả. Con cảm nhận được những giọt nước mắt của mẹ, những đêm mẹ thức trắng cùng con, cảm nhận được những nỗi đau của mẹ khi nhìn thấy con héo mòn trên giường bệnh, con cảm nhận được con cần mẹ, con yêu mẹ biết nhường nào. Con cũng cảm nhận được tình yêu thương của người bạn, người anh, người yêu, người chồng như thế nào và tình cảm chân thành mà gia đình đã dành cho con. Con cảm ơn vì tất cả.
     Sóng gió lại một lần nữa đến với con và một lần nữa con phải gạt đi nỗi buồn.  Giờ đây con phải sống cuộc sống cho có ý nghĩa. Cảm ơn đời đã cho con sống một ngày để yêu thương, để khóc để cười bên những người yêu dấu. Con sẽ đối mặt với bất kể những khó khăn nào con gặp phải, con sẽ mỉm cười với những nỗi đau nào con trải qua, con sẽ sống tốt với tất cả những thời gian con có mặt trên đời vì tất cả những người con yêu.