Sáng nay, nỗi nhớ trào dâng và rồi tôi lại nhớ về Hà Nội.
Hà Nội ngày
ấy, là niềm hạnh phúc mênh mang khi có một ánh mắt luôn hướng về mình, là cái
nhìn trộm đáng yêu và vụng dại, là một cái nắm tay trong gang tấc, để rồi phải
khóc. Là những tiếng khóc nấc khi chúng ta chia tay, là sự nuối tiếc cho những
tháng ngày áo trắng, là lá thư viết đã lâu trong cặp mà không dám gửi, là nghẹn
đắng trong tim khi không dám nói với nhau một lời.
Hà Nội ngày
ấy là một tình yêu đầu tiên ngây thơ đến khờ dại, là nỗi nhớ niềm thương, là
những cơn mưa mùa hạ nhớ anh da diết, là dáng dấp thân quen, là nỗi buồn khi
tình yêu bị ngăn cản.
Hà Nội ngày
ấy, là cái ngây ngô qua ánh mắt, là quãng thời gian vất vả ở môi trường làm việc
mới, là những lúc ướt đẫm mồ hôi lo hoàn thành công việc, là sự hiểu nhau qua
công việc, tính cách để rồi tất cả chỉ là sự hụt hẫng trống rống và vô nghĩa khi người ra
đi.
Hà Nội ngày
ấy là sự thay đổi nhận thức, là cái chập chờn giữa tình yêu và tình bạn,
là những lời thăm hỏi đơn giản nhưng ấm áp, là sự cố gắng vươn lên, là phải bước
đi bằng chính đôi chân của mình. Hơn bao giờ hết là phải làm được điều
đó, không chỉ cho cuốc sống của tôi mà là vì để người không thất vọng.
Hà Nội ngày
ấy, là cái giật mình khi bàn tay bất chợt nắm bàn tay, là ánh mắt lặng lẽ và sâu thẳm,
là nỗi buồn vô vọng khi biết chẳng bao giờ gặp lại.
Bây giờ, Hà
Nội của tôi trải qua hai lần mất mát lớn, là những giây phút bước qua danh
giới mong manh của sự sống và cái chết, là cái cảm nhận đích thực về cuộc đời. Không còn ánh mắt năm nào dõi theo
tôi, không còn bàn tay ấm áp năm nào sưởi ấm tay tôi, điều còn lại của tôi
bây giờ là người bạn đời và đứa con gái đáng yêu với tình yêu vô bờ bến của người
mẹ. Hà Nội, tôi đã khóc khi viết về người, tôi nhớ người, tôi biết người sẽ lặng lẽ xa tôi, lặng lẽ ra khỏi cuộc đời tôi...lặng lẽ và tôi biết một lần nữa
tôi lại phải đứng lên, đứng lên để cùng bước nốt quãng đường còn lại.
Hà Nội sẽ tốt đẹp, mãi sống đẹp trong tim tôi và tôi cũng là một phần của Hà Nội.