Nhớ một người, tình yêu rớt xuống, lặng lẽ và đi qua.
Người đi vào cuộc đời tôi từ khi nào mà tôi không biết, nhẹ nhàng như khi những giấc mơ đêm vô tình gọi cửa, như khi nhịp tim một lần đập lệch đi so với quy luật bình thường, tôi và người đều biết rằng vô tình ta đã thuộc về nhau.
Hôm nay, tôi đã nhớ người, tôi giật mình hoảng hốt với trái tim và những ý nghĩ cuồng quay, tôi muốn đưa bàn tay mình kéo người về bên cạnh, thật gần, thật gần bên tôi, tôi nhớ cái ôm của người, tôi muốn ngồi cạnh bên người nghe người nói, nhìn ngắm người nhắm đôi mắt đi vào giấc ngủ, giây phút bên người đã từng làm tôi quay quắt trong nỗi khao khát.
Tôi nhớ người, chắc người cũng chẳng thể biết đâu, người bây giờ cũng đang đi qua với những nỗi lo bộn bề cuộc sống, với ngày trôi qua và đêm sẽ đến, cuộc đời người còn nhiều lắm những ước mơ.
Người yêu tôi , tình yêu của người dành cho tôi cũng đẹp đẽ và thanh cao, người đón nhận tôi bên người bằng vòng ôm và nỗi nhớ, bằng bàn tay người nắm chặt tay tôi, bằng môi người áp vào môi tôi nóng bỏng, người đã trao cho tôi cạn kiệt tình người, cũng như tôi trao người những giấc mơ cháy sáng …
Tôi và người như hai kẻ yêu nhau trên con đường lạc lối, ở đó người cũng như tôi, chúng ta đều hiểu biết thêm về giá trị cuộc sống, người và tôi bỗng thêm yêu đời, yêu mình, biết đâu là vị ngọt của tình yêu, biết đâu là hi sinh là vun đắp là lỗ lực trong cuộc sống này.
Tôi lại nhớ người, hôm nay tôi mặc kệ trái tim tôi nhớ, tôi mặc kệ những suy nghĩ chập chờn cuốn mình vào cơn mê dài mộng mị.
Tôi nhớ người, mặc kệ tôi đi…