Đã hơn 3 tháng nay tôi không liên lạc với cậu. Phần thì
không có thời gian, phần thì còn giận giận,phần vì không muốn bạn nghĩ nhiều. Hôm nay tôi quyết
định nhắn tin cho cậu muốn hỏi thăm xem lâu nay thế nào, cuộc sống có tốtkhông
và để cho cậu biết một tin vui là đứa em chúng ta nó thi đỗ công chức, niềm mơ
ước của nó đã thành hiện thực. Nhưng… tôi bỗng thấy buồn vì tin nhắn bạn gửi,“cuộc
sống của tớ giờ rất tồi tệ”.
Thấy buồn thật nhiều. Tại sao cuộc sống lại trở lên xuống dốc như vậy chứ, tôi
đã hi vọng sau lần vấp ngã như vậy bạn phải đứng vững, phải mạnh mẽ hơn nhiều
chứ.
Tôi rất muốn giận bạn nhưng nghĩ lại những ngày tháng chúng ta chung hoạn nạn
thì tôi lại không thể, tôi nhớ bạn thật nhiều, nhớ cả những đêm không ngủ, 3 đứa
chúng ta ra ríc rích nói chuyện cười, ôm bụng đau mà vẫn cười ra nước mắt, nhớ
ngày tôi ra viện tôi đã khóc thậtnhiều khi bạn vẫn nằm trong phòng cấp cứu, vì
tôi không thể gặp bạn, tôi đã chốn bác sỹ, lang thang qua các phòng mổ để tìm bạn,
để chỉ nói một câu “tạm biệt”.
Sau hôm nay, phải lâu lâu nữa tôi mới nhắn tin cho bạn. Không phải tôi
không muốn quan tâm mà là tôi hi vọng lần sau bạn sẽ nói cho tôi biết rằng “
Tôi sống tốt, cuộc sống của tôi đã tốt hơn nhiều rồi”. Nếu tôi vẫn còn nhận được
những tin buồn như hôm nay, tôi sẽ giận bạn đó bạn biết chưa?