22 tháng 3, 2012

Xin trời phật rủ lòng thương.

         Hai tuần nằm viện là khoảng thời gian buồn chán và dài vô tận, hi vọng, thất bại, lạc quan rồi lại thất bại và hi vọng, chỉ có một điều an ủi là tôi có thêm những người chị, người em và một người bạn tốt.

   Người bạn của tôi, điểm chung của chúng tôi là bằng tuổi, có những ông chồng tuổi ngựa đều biết cách chăm vợ, cùng một bệnh, cùng phương pháp điều trị, cùng một nỗi buồn và cùng nằm chung một phòng. Nhưng có lẽ là tôi may mắn hơn bạn là tôi không hai lần lên bàn mà phải cấp cứu cả hai, tôi không kháng
thuốc để phải cấp cứu lần thứ 3, để phải tiếp đến 3.5 đv máu như bạn. Thương bạn rơi nước mắt.   

    Hai tuần nằm cùng nhau nhưng chúng ta chăm sóc nhau còn hơn cả người thân, cố gắng an ủi nhau trong những cơn đau vật vã, chăm nhau từng bữa ăn cốc nước, dìu từng bước đi sau những lần phẫu thuật, nín thở chờ kết quả sau những lần xét nghiệm. Tôi thường hỏi rằng sao chúng ta có duyên gì mà có nhiều điểm chung như vậy, yêu quý nhau đến vậy. Bạn biết không, nhìn bạn đau mà tôi không kìm được nước mắt, đã bao lần thấy bạn nhăn nhó mà tôi phải quay đi gạt nước mắt, cố gắng gượng cười để an ủi bạn.     
    Ngày tôi xin ngoại trú là ngày một lần nữa bạn lại cấp cứu, sao bạn lại chịu khổ nhiều vậy. Tôi đã khóc thật nhiều khi về không được gặp bạn, ai cũng mong muốn ra khỏi nơi này nhưng tôi lại không vì tôi biết tôi về bạn sẽ nhớ tôi, tôi không thể chăm sóc cho bạn nữa.
Bạn thân mếm của tôi ơi,, khi tôi viết những dòng này là khi hai hàng nước mắt tôi lăn dài. Thương bạn quá. Bạn hãy cố gắng lên, mọi người vẫn luôn bên bạn, tôi cũng luôn bên bạn. Tôi sẽ cầu trời khấn phật cho bạn luôn bình an để qua cơn hoạn nạn này.

Cố lên nhé bạn yêu của tôi