24 tháng 11, 2009

Thư gửi bố kính yêu.

     Bố ạ, thế là đã 4 năm rồi bố nhỉ, 4 năm mẹ con con sống cùng nỗi nhớ và những kỷ niệm về người đã ra đi. Nhưng dạo này công việc của con chán... chán... và con nhớ đến bố nhiều. Sáng nay trên đường con đi làm, con thấy nhớ quá, không muốn khóc nhưng nước mắt cứ trào ra, có lẽ là... cảm xúc...cảm xúc lâu ngày không có ai để tâm sự nên nó tích lại rồi trào lên, con phải nói cho ai đó nghe để con nhẹ lòng và con quyết định gửi cho bố qua trang blog. Đã 4 năm trôi qua nhưng những gì xảy ra ngày hôm đó con không thể nào quên được. Từ tiếng gọi hoang mang của bà “H ơi, nhanh lên, bố con bị tai nạn” vẫn ghi sâu vào tâm trí con, nhiều đêm làm con giật mình tỉnh giấc.... Bố biết không, buổi sáng hôm định mệnh đó, trên đường đến bệnh viện với bố con run rấy và đã khóc thật nhiều vì con không biết chuyện gì đang xảy ra, con chỉ lẩm bẩm trong nước mắt “ bố ơi, bố đừng làm sao bố nhé”.
    Cổ họng con nghẹn lại khi thấy bố vật vã trong cơn đau, xót xa khi thấy mẹ đã kiệt sức vì khóc. Cả nhà láo loạn, lo lắng đi tìm bác sỹ để cứu bố...."chuyện gì đang xảy ra, bố của con làm sao, có nặng lắm không, bác sỹ ới bố cháu..." ...thất vọng....Cả nhà đã quyết định chuyển bố sang Việt Đức hy vọng ở đó họ sẽ cứu được bố. Nhưng có lẽ đó là một ngày định mệnh...Ngày thứ 2 đầu tuần, con đã có một linh cảm không tốt khi chợt nhận ra hôm nay là thứ 2 ngày các bác sĩ giao ca như vậy việc cấp cứu sẽ không được nhanh, hơn nữa trong phòng cấp cứu toàn là sinh viên thực tập... Và linh cảm đó đã đúng... bác sĩ yêu cầu nhà mình chuẩn bị tâm lý cho tình huông xấu nhất nhưng con vẫn không hình dung ra được là chuyện gì sẽ xảy ra. Một thoáng ý nghĩ trong đầu làm con ôm mẹ con hỏi “mẹ ơi, nếu bố con không qua được thì mẹ sẽ làm thế nào?” Câu hỏi làm cổ con nghẹn đắng, mẹ lặng người ôm con. Con biết con hỏi như vậy sẽ làm tim mẹ đau đớn nhưng con vẫn hỏi vậy để nhắc nhở mẹ chuẩn bị tâm lý, mẹ tin vào sự thật, rằng có thể mẹ sẽ mất bố con vĩnh viễn....
    Một mình trong phòng cấp cứu với bố, con biết có thể con sẽ mất bố trong phút giây nhưng con vẫn hi vọng dù chỉ là hi vọng nhỏ nhoi. Con đã cố gợi lại những kỷ niệm vui của gia đình mình cho bố nghe để bố quên đi cơn đau, để bố níu lại cuộc sống. Bố đã nghe tiếng con nói, bố đã khóc….Mặc dù bố không nói được nhưng 2 dòng nước mắt chảy ra làm con hiểu thật nhiều, “rằng bố đang cố gắng đấu tranh với cơn đau, rằng bố cũng đang muốn tỉnh dậy lắm, rằng bố cũng muốn sống lắm nhưng dường như bố không làm được, dường như có một thế lực đen tối nào đó cố đẩy thân xác bố ra khỏi linh hồn”. Hãy cố lên bố nhé, cả gia đình vẫn đang bên bố, cháu ngoại vẫn mong ngóng ông ngoại, một cháu gái thứ 2 cũng sắp chào đời, cố lên bố của con....
       7h...7h30...8h...10h....rồi 11h30... Thời gian trôi đi trong nặng nề và đau khổ… Con hững hờ chết đứng, hoàn toàn mất hi vọng khi bác sỹ quyết định cho bố về nhà cùng gia đình… nghĩa là… sự ra đi của bố chỉ còn tính bằng phút. 12h ư? thời gian chẳng còn nhiều, dường như bố cũng biết điều này, bố rất muốn về nhà, bố không muốn mình đi từ bệnh viện…Con biết bây giờ chẳng thể làm gì được...con cảm thấy bố rất nóng lòng muốn về nhà...vâng gia đình sẽ nhanh chóng đưa bố về bố ạ, về nhà ta bố nhé... Trên xe con chỉ còn biết nói chuyện với bố cho đến giây phúc cuối cùng để bố gắng chịu để về đến nhà, bố yêu nhà mình mà... Bố, tim con đau quặn đi,  con không biết làm thế nào nữa, con muốn bố ra đi một cách bình yên và trong nức nở con đã hát cho bố nghe bài hát mà bố yêu thích, bài mà ngày xưa bố hay hát cho mẹ con con nghe, “ nếu con không về chắc mẹ buồn lắm...”.  Vâng, buồn lắm bố ạ…
       Và bố đã ra đi, đi đến một nơi thật xa, nơi mà chúng con chẳng thể nào gặp lại được. Những ngày buồn con laị lên an ủi mẹ, nhìn đôi mắt ướt của mẹ con lại quay mặt đi khóc, con sợ mẹ nhìn thấy con khóc mẹ lại buồn. Nhiều lúc muốn khóc to lắm nhưng con là chị lớn con đâu dám vậy, phải làm gương cho các em con phải không bố, phải cố kìm lòng bố ạ.
Những năm qua, mỗi khi lòng con dối bời nhiều khi vì gia đinh, đôi khi vì công viêc con ra mộ bố, có những buổi con chán, con xin về, ra chỗ bố thắp nén hương, nói cho bố nghe những điều con khó nói, mặc dù mình nói mình nghe nhưng con vẫn hi vọng bố nghe được, nó sẽ làm con vơi đi nỗi buồn. Có lần trên đường đi làm, gặp người ta bị tai nạn, con đỗ xuống, gọi xe cho người ta vào viện, người ta chỉ bị thương ở tay thôi nhưng con lại bật khóc, vì con nghĩ chỉ bị thương ở tay mà người ta đã đau đớn vậy thì bố của con phải đau đớn gấp ngàn lần, con thương bố... Một lần nữa con lại gặp người ta tai nạn, già tuổi rồi bố ạ, con thấy thương lắm, bác ý bị gãy 2 chân và 1 tay, con quên cả sợ xuống đưa bác ý vào lề đường, gọi xe cấp cứu, đẫm máu trên tay vẫn khiêng bác lên xe, gọi điện về nhà báo cho gia đình bác ý, thấy con vậy ai cũng nghĩ con là người nhà, nhưng có phải vậy đâu bố, nghĩ tới bố đã từng bị tai nạn, thấy người ta gặp khó khăn con không thể không giúp, họ may mắn sống sót sao bố của con lại phải ra đi? Hôm nay con nghĩ đến bố nhiều, mỗi lần như vậy con lại rơi nước mắt, con đã phải ra ngoài 2 lần vì không muốn mọi người biết con khóc, lúc đang viết những dòng này cho bố thì cũng là lúc tay áo con ướt vì nước mắt...
Năm trước thay áo cho bố và đó cũng là lần cuối cùng trong đời nhìn thấy bố. Có những đêm con mơ, con vẫn thấy bố về hỏi thăm công việc của con thể nào, lúc đó hạnh phúc lắm bố à, trong thâm tâm biết là bố đã ra đi nhưng vẫn có líu giữ nhưng giây phúc đó lại. Đôi lúc con nghĩ, nếu như bố chồng con không là liệt sĩ, bố của con không sớm ra đi thì có lẽ cuộc sống của chúng con đã khác.
CN này là tròn 4 năm chúng con xa bố, con sẽ ở nhà giúp mẹ và sẽ ra thăm bố nhé. Con mong rằng ở nơi xa xôi nào đó, bố hãy bình yên, hãy an tâm vì chúng con giờ đã lớn và mãi luôn yêu bố. Hãy mãi bình yên an nghỉ bố nhé.
Chào bố kính yêu của con.